CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Nước Mắt Sẽ Ngừng Rơi


Phan_13

-bx không sao chứ_nó quay lại nhìn Jan mặt tái nhợt vết cắn trên chân đang tím dần lên. Khánh cúi xuống hút máu độc ra mặt Khánh giờ còn tái hơn Jan nữa

-nhất định phải bình an nghe rõ chưa_Khánh hốt hoảng nhìn Jan đang lịm dần.

-Jan cô không được ngủ, cố gắng lên nhất định phải ra khỏi đây_hắn lên tiếng

Bỗng 1 con hổ tiến tới chỗ tụi nó

Gruw Gruw!!! tiếng gầm của hổ làm mặt đứa nào đứa nấy tái hẳn đi

Khánh bế xốc Jan lên

-chia ra chạy_Khánh hét lên

Sức chạy của người sao bằng hổ được, không hiểu sao chú hổ này luôn bám sát nó, đến đường cụt nó lôi ra con dao bấm luôn bên người ra

*đoạn này gọi hổ là nó, còn nó là Ji

“đành liều vậy” giữ lại bình tĩnh Ji chạy lại lộn nhào lên lưng nó đâm tới tấp lên lưng, bụng nhưng lại càng làm nó giận giữ nhồm người dậy làm nó văng ra va đập mạnh bụng, cố gượng dậy đấu trực diện với nó trên người Ji giờ toàn móng vuốt, trên người đã thấm đầy máu, cánh tay rách 1 đường dài dường như đã kiệt sức đành tùy theo số trời

***

-chạy đi_hắn lao tới đấm mạnh vào đầu chú hổ, vật lộn với chú 1 hồi

Gruw Gruw!!! chú hổ đã bị thương nhưng vẫn không tha cho 2 đứa nó

-Yaaaaaaaaaaa_nó dùng sức lực cuối cùng dùng chân nhắm vào đầu chú hổ đá mạnh, chú hổ văng ra chạy mất

-phù!!! đau tim chết mất_nó thở hổn hển

-hổ cũng phải sợ cô_hắn dù mệt vẫn trêu chọc nó xé chiếc áo sơ-mi trên người băng vết thương lại cho nó

-xì kệ tôi, mà Khánh với Jan đâu_ngồi được 1 lúc hắn và nó mới phát hiện ra đã lạc Khánh và Jan.

-Jan với Khánh, bị lạc rồi_nó gần như đã hoảng Jan đang bị thương mà

-bình tĩnh lại, tìm lối thoát trước rồi quay lại tìm họ_tai nó như ù đi, ở lại đây rất nguy hiểm để họ ở lại sẽ mất mạng mất

-tin tôi được chứ_hắn nhìn thẳng vào mắt nó trấn an, nó gật đầu rồi theo hắn đi tìm lối ra nhưng đi mãi đi mãi vẫn không thấy gì chỉ quay lại nơi xuất phát, rõ ràng đây là 1 mê cung.

Chương 39

Đi mãi đi mãi vẫn không tìm được lối ra

-xin chào, đã gặp lại rồi_tiếng ông ta lại vang lên

nó với hắn vẫn không trả lời đứng im 1 chỗ lắng nghe

-có bất ngờ muốn dành cho 2 ngươi

Ông ta nói xong 1 chiếc màn hình tự động được mở ra sau bức tường đập vào mắt nó là hình ảnh Khánh và Jan bị trói bất động, trên trán cả 2 đẫm máu, trên người bầm dập những vết hằn mặt Jan vẫn còn hằn đỏ 4 vệt hồng trên mặt do bị tát

-ông muốn gì, thả họ ra_nó gào lên mắt hằn lên những tia đỏ

-bình tĩnh cô bé, muốn đổi mạng thì đến đây ta sẽ thả cô cậu này ra

-được_nó và hắn không do dự trả lời nhanh chóng.

-vậy đi theo tôi_một cậu con trai đeo mặt nạ trên người cũng là 1 bộ đồ đen truyền thống của căn nhà bước ra từ bức tường phía sau tiến lại chỗ nó dẫn bọn nó đi đến căn phòng dưới tầng hầm.

“giọng nói với dáng người này rất quen” nó thầm nghĩ. Nhanh chây gạt chân người con trai phía trước dùng khủy tay khuých mạnh vào lưng cậu ta, 1 màn đo sàn ngoạn mục và đẹp mắt.

-cô nhanh thật_hắn nhún vai mỉm cười rồi tới gỡ chiếc mặt nạ người con trai đó ra

-là Hân sao_nó cười khẩy_cậu tiếp cận tụi tôi là vì chuyện này

-nếu tôi nói là đúng_Hân đứng dậy mở cửa mặc dù người đang đau ê ẩm

-vào đi_nghe theo lời cậu ta hắn và nó bước vào

-chúc may mắn_3 câu cuối mà nó có thể nghe được trước khi cửa bị đóng

Đèn bật mở chưa thích ứng được ánh sáng nó nheo mắt khó chịu không hề biết tới thái độ của hắn hiện giờ chỉ nhìn trân trân vào Jan Khánh và người đàn ông đứng tuổi qua chiếc kính trong suốt nó như bất động

Hắn run runn cầm trên tay chiếc dao mà Hân vừa nãy đã đưa cho hắn và 1 mảnh giấy “trong phòng chỉ đủ oxi cho 1 người giết cô ta đi”

-còn đứng đấy làm gì, phá kính cứu họ ra_nó kéo tay hắn nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì, quay lại thấy mặt hắn lạnh băng tim nó hơi nhói lại thái độ này là gì.

-cô bé còn mong cậu ta sẽ giúp cô sao haha_ông ta cười man rợ nhìn nó cười nửa miệng

Nó nhíu mày khó hiểu, chưa kịp phản ứng đã thấy chiếc dao sáng bóng kề sát cổ mình, nó bất ngờ nhìn hắn thái độ vẫn vậy bất cần như cô chẳng là gì đáng bận tâm.

-trong phòng chỉ đủ oxi dành cho 1 người, cậu ta sẽ sống nếu giết cô

Lời ông ta như ngàn mũi tên đâm vào tim nó

-Vì sự sống mà quên bạn bè anh là con người vậy sao, nực cười thật vậy mà tôi lại đã từng mình nghĩ thích con người như anh, tôi KHINH_nó cười khẩy nhìn cậu như thách thức.

-cô nghĩ cô là ai thưa Vũ Thảo Nhi, vì cô mà tôi bỏ mạng ở đây sao cô mơ mộng quá rồi đấy_hắn nhếch mép đầy khinh bỉ nhìn nó.

-còn không mau giết cô ta_lão ta gằn giọng

Hắn dồn nó vào phòng kính

-cô nói thích tôi vậy là đủ rồi, chạy ra khỏi đây đi_hắn mỉm cười hôn phớt lên đôi môi anh đào của nó.Trong tờ giấy còn có “dồn cô ta vào trong phòng kính đóng cửa lại cô ta sẽ chết trong máu và cậu sẽ sống”. Hắn đẩy nó ra dường như hiểu ra chuyện gì nó cố chạy vào ôm lấy hắn không buông

-có chết thì cùng chết

Mắt nó ngấn lệ cửa tự động đóng lại máu từ trên tuôn xối xả vào 2 đứa nó trời đất tối sầm lại vậy là hết.

Nhưng có phải là mọi chuyện đã chấm hết như vậy không, mời các bạn đón đọc chaap tiếp theo

Chương 40

“toàn là màu trắng, thiên đường là đây ư à không phải đây là phòng mình mà” đó là suy nghĩ đầu tiên khi tỉnh dậy. Đập vào mắt nó bây giờ là hắn, Jan, Khánh, Quân,...nói chung là toàn bộ mọi người nhưng đặc biệt hơn cả là Hân và lão già hôm qua.

-mọi người cũng chết rồi sao_nó ngơ ngác hỏi

-cô điên à_hắn lại cốc đầu nó.

Cạch!!! cửa phòng mở ra là bác Thịnh.

-cháu tỉnh rồi sao_cười hiền nhìn nó. Nó vẫn chẳng hiểu gì cả rõ ràng theo trí nhớ của nó, nó đã bị chết trong máu cùng hắn giờ sao lại ở đây và mọi người cũng vậy

-cháu đang thắc mắc chuyện gì sao_nhìn thấy mặt nó thộn ra ông Thịnh hỏi

-sao cháu lại ở đây và..._nó nhìn mọi người xung quanh đang cười khúc khích

-cháu còn nhớ đêm Halloween chứ, cháu và Duy đã dành được chức Công Chúa và Hoàng Tử Băng vì gặp sự cố Duy phải nhập viện nên đã bỏ lỡ trò chơi hôm sau nên ta tổ chức bù thôi_ông Thịnh cười kể lại.

-trò chơi???_nó vẫn ngơ ngơ chưa hiểu

-là thế này, hôm ở công viên giải trí có nhật thực nhưng nhật thực đó rất đặc biệt kéo dài tận 30’ nên mọi người nhất trí để tạo không khí nên đã dùng chút kĩ xảo tạo hình ảnh và tiếng kêu của quạ và dơi cho thêm không khí_Quân vào giải thích vì chính cậu bày ra mà :))

-còn 4 bóng người mặc đồ đen là hsinh trong trường trong đó có Key, lọ thủy tinh đựng máu đó là máu gà cho thêm tinh thạch phát sáng nên cho u ám giống thật một chút, còn cái cảnh bay lên khu nhà màu đen thực ra là tủ kính được cần cẩu đưa lên khu nhà của bác Thịnh trời tối nên sẽ không thấy_Khánh từ từ giải thích

-vậy sao lại thấy choáng khi ở trong phòng kín đó_nó nghi hoặc, thật giả lẫn lộn không biết nói sao

-trong phòng có không khí lạnh mình lại không mặc nhiều áo, lạnh nên người với môi tái đi đang đói nên choáng, đơn giản vậy thôi. Rắn là của bác Thịnh nuôi từ nhỏ đã tách chất độc rồi nhưng bị nó cắn đau chết đi được. Còn nữa mùi máu gà tanh chết đi được vậy mà bị Hân tưới thẳng vào đầu để hù mày_Jan rơm rớm nước mắt_nhưng mà vì tao mà mày đồng ý đổi mạng tao yêu mày quá đi mất

Nó tức tím mặt thì ra là bị lừa trừng mắt nhìn Jan rồi nhìn ông Thịnh, ông toát mồ hôi hột

-bác lôi cả hổ ra tính hại chết cháu à

-hì hì cái đó là trường hợp ngoài ý muốn, không hiểu thằng Hân làm ăn kiểu gì mà để xổng nó ra chứ bác đâu có muốn_ông Thịnh cười trừ.

-nhưng cũng nhờ vậy được xem phim tình cảm mà_Hân cười tinh nghịch làm nó và hắn mặt đỏ ửng

-đi đi ra hết_nó đuổi tất cả ra ngoài, còn mình hắn trong phòng.

-anh đã biết ngay từ đầu_nó tức giận nhìn hắn

-à ừ...cũng không hẳn, đến trước cửa phòng đó mới biết đâu ngốc như cô

Nó chẳng thèm trả lời quay mặt đi,nhớ tới những gì nó đã nói với hắn mặt đỏ ửng “cầu mong hắn không nhắc lại”

-cô thích tôi thật sao_hắn cười ranh mãnh tiến lại gần nó

-anh tưởng thật sao haha vì muốn anh cảm thấy tội lỗi trước khi chết nên nói vậy thôi anh tưởng thật à_nó ôm bụng cười mắc mẻ tự khâm phục mình “mình diễn đạt quá”, nghe nó nói vậy hắn cũng có chút hụt hẫng.

-uh, mà tự dưng cô nhảy vào phòng kính chi làm tôi mất đà dựa vào nút đỏ máu gà mới xối xuống tưởng chết thật rồi chứ_hắn trách nó

-tránh ra, anh đi ra ngoài cho tôi lừa tôi đã rồi còn trách tôi à, mấy người cút hết cho tôi_nó cầm gối ném thẳng vào mặt hắn nhưng không ngờ hăn né được vậy là cô y tá lãnh trọn chiếc gối đó.

-em em xin lỗi chị, chị không sao chứ_nó xấu hổ ái ngại nhìn chị y tá

Mặc dù giận lắm nhưng chị y tá vẫn không mảy may quan tâm điều quan tâm nhất là mĩ nam trước mặt mình

-cậu có muốn uống chút nước không_chị y tá mắt không rời hắn, nhẹ nhàng nói

-tôi không cần cô đi ra đi, mất công lại gặp phải người thần kinh có chút không ổn định_hắn nói với chị y tá mà mắt hướng tới nó.

-chị ơi, anh ta bị gay đó chị nên cẩn thận_nó cười nửa miệng chắc thắng

Nghe lời nó xong mặt chị y tá tái hẳn, lủi ra khỏi phòng lẩm bẩm “thì ra nãy giờ nói chuyện với người gay kinh khủng”

Tiếng nói của chị y tá lọt vào tai hắn và nó, nó thì ôm bụng cười hắn tức tím mặt

-mắt cô có vấn đề sao

-không mắt tôi rất tốt có giới tính anh có vấn đề thôi

-cô cô_hắn lắp bắp

-không sao tôi rất thông cảm cho tật nói lắp của anh,giờ thì đi ra tôi muốn ngủ, ô cê_nó đuổi khéo hắn chứ thêm nữa chắc hắn xé xác nó ra quá.

RẦM!!! hắn đóng cửa hậm hực đi ra ngoài với lời bàn tán chỉ chỏ

“con trai ngài Trịnh bị gay” mặt hắn tối sầm mặt đằng đằng sát khí hiện rõ chữ “nói nữa tôi sẽ giết từng người” rồi bỏ về nhà

Chương 41

Đt hắn rug lên, là số ba hắn

-gì_giọng hắn lạnh băng

“mai ta và mẹ con sẽ đến nhà”

-mẹ nào, mẹ tôi mất rồi vẫn đến thăm được à

“con đừng như vậy nữa, dù gì đó vấn là vợ ba là mẹ của con”

-tôi không cần biết tôi chỉ có 1 người là mẹ

Hắn tức giận cúp máy, cầm ly nước trên bàn ném mạnh xuống nền nhà vỡ tan.

***

-Nhật Duy lớn lên rồi sẽ bảo vệ ba và mẹ_tiếng nói non nớt của một cậu bé chừng 5 tuổi

-con trai ngoan của mẹ_mẹ cậu ẵm cậu lên. Ba cậu hiền từ thơm lên đôi má của cả 2 mẹ con

Một gia đình hạnh phúc mà bao nhà được mong ước ba mẹ xinh đẹp tài giỏi có 1 đứa con trai thông minh dễ thương.

Nhưng niềm hạnh phúc đó chưa được bao lâu thì một ngày nọ cậu thấy ba mẹ mình cãi nhau, với tâm hồn của một đứa trẻ vẫn chưa nhận thức được là chuyện gì nhưng cậu có thể hiểu là chuyện lớn thấy ba tát mẹ và mẹ đã khóc, cậu đứng im ngoài hành lang ngó vào

Ngày hôm sau ba cậu đưa cho cậu 1 bức thư nói là của mẹ và mẹ cậu đã biến mất khỏi cuộc đời cậu...vĩnh viễn

***

Trong bóng tối căn nhà rộng lớn chỉ có 1 người con trai nhỏ bé đang làm bạn với rượu đơn độc không có người thân nào bên cạnh. Hắn định gọi Khánh mà lại thôi Khánh đang hạnh phúc với Jan không thể phá hỏng niềm vui của hai người được nghĩ vậy hắn lại uống rượu cho đến khuya.

Không hiểu sao giờ hắn lại cầm đt lên gọi cho nó.

-“alo muộn rồi có chuyện gì không”

-đến nhà tôi uống với tôi 1 li mà thôi cô ngủ đi

-“anh uống rượu sao”

-không

Nói xong hắn tắt máy giọng lè nhè vì rượu chắc đã ngà ngà say

-tên này làm gì mà uống nhiều thế, thôi kệ đi

Nó đắp chăn lại định ngủ tiếp nhưng trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, đành thay đồ bắt taxi lên nhà hắn.

Đến nhà định gọi hắn ra mở cổng thì thấy cửa không khóa nên vào luôn (cửa này gặp trộm là vui rồi). Bước vô nhà thấy không bật điện mà nồng nặc mùi rượu thấy bóng đen xa xa nó hơi rợn người (sợ ma mà hh).

-là anh sao_lấy hết can đảm nó lên tiếng

-cô đến đây làm gì, về đi

-để tôi bật điện

-KHÔNG, đừng bật_tiếng hét của hắn làm nó hơi giật mình, chắc phải có lí do hắn mới muốn vậy nó cũng chẳng hỏi tiến gần tới chỗ hắn

Tay đặt nhẹ lên vai hắn, hắn cười nhạt

-cô đang thương hại tôi sao

-tôi không có ý đó

-tránh xa tôi ra

Nó không nói gì vẫn đứng đó, nhìn hắn mà xót xa Nhật Duy cao ngạo mà nó mới gặp cách đây vài tiếng mà trở nên như thế này sao. Nó không thương hại mà thấy đồng cảm, đồng cảm nghe có vẻ nực cười nhưng là sự thật nó trước đây cũng từng cô độc trong đêm như thế một. Một mình chỉ một mình thôiii

Chợt thấy vai hắn run run nó hiểu hắn đã khóc, nó ngồi xuống cạnh hắn nhưng không nhìn hắn vì nó hiểu hắn không thích ai nhìn thấy cảnh hắn lúc này

-tôi có thể cho anh mượn vai như anh đã từng làm với tôi

Hắn cũng tựa vào thật nhưng không khóc nữa

-sao cô không hỏi vì sao

-nếu có thể anh đã nói rồi, còn không tôi tự biết rằng chuyện này tôi không nên biết và anh cũng không muốn nói


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Old school Swatch Watches